Friday, June 11, 2010

To live. It's not easy!

Chưa bao giờ muốn nặng lời với ai. Sợ làm tổn thương và đánh mất lòng tin của mọi người! Thích được quan tâm, lắng nghe và chia sẻ với những người nó quý, chỉ đơn giản là muốn hiểu nhiều hơn và là một phần trong cuộc sống của họ. Nó là vậy! Chắc có lúc vì làm quá mà bị gọi là nhảm cứt, nghe mà như bị cứa một nhát sâu hoắm!

Hiểu được ai đó đơn giản vậy sao? Vậy xem ra nó còn ngu lắm, chưa biết cách làm bạn, cũng chưa đáng để được tin tưởng...
Nó không hay trải lòng, hầu như không bao giờ viết về mình, nó chỉ viết ra những cảm xúc khi nó cảm thấy tiêu cực nhất. Thành ra những gì bên ngoài nhìn vào chỉ là một NÓ - ủ rũ cô độc đến chán chường, và đơn giản đến ấu trĩ!


You receive but what you give
You believe but what you see
..But...
Sometimes what you see is just not what you get! 
And sometimes, you need to give more than to receive :)

Friday, June 04, 2010

Counting the time...

Thi cử mà bị nhồi thêm bài tập lớn, bảo vệ đồ án với chả báo cáo thực tập, núi việc khiến thần kinh cứ căng như dây đàn mấy tuần qua! Đúng là chạy đua với thời gian! Áp lực kinh khủng, thiếu ngủ trầm trọng, người cứ ở trong trạng thái lừ đừ. Bạn ra chơi mấy ngày mà thấy tội lỗi vì mình bất lực quá, căng thẳng nhiều hơn, cái số chắc còn lận đận dài dài =.='

Tiễn bạn, lại cắm cúi cày đêm cho xong bài nộp vào buổi thi hôm sau. Quá áp lực và lo lắng để có thời gian nghĩ ngợi gì khác.

Mưa chiều mát mẻ, bước ra khỏi phòng thi nhẹ nhõm, sau bữa này công việc đã giãn hẳn, có thể nghỉ ngơi được một tí rồi T__T Chợt bình tâm lại, thảng thốt thấy ta lại trở về với ta, đi và về, lặng lẽ và trống trải, việc đã bớt tải nhưng bạn cũng đi rồi...

Phố đêm vẫn nhẹ nhàng mà người đi sao chơi vơi...
...là một buổi tối... lang thang cho nhẹ lòng, như bao lần vẫn thế trong chừng ấy năm sinh viên...