Friday, January 27, 2012

Nghiệt ngã

Đêm... Lại dằn vặt...

Một thời gian dài đã không còn nghĩ nữa, đã cố gạt bỏ và tìm quên. Thứ cảm xúc mà chính ta cũng không dám khẳng định, nhưng liệu có thể là gì khác, khi qua năm tháng vẫn mạnh mẽ và cuồng say, vẫn khắc khoải và quay quắt khôn nguôi nơi sâu thẳm trong ta... 

Ta dù vốn đã biết sẽ không thành, nhưng nếu nhân sinh có thể tự lựa chọn ai đó cho riêng mình, hẳn chuyện tình thế gian chẳng tốn kém nước mắt và giấy mực đến thế. Mỉa mai thay, ta hiểu đó nhưng nào thoát ra được, ta vướng sâu và vẫy vùng vô hướng...

...

Rồi... khi ta cứ ngỡ đã vượt qua, sao thoáng gặp lại lòng vẫn đau nhói? Sao vẫn khơi lại nỗi nhớ da diết năm nào? 

Đã mất nhiều năm... và sẽ mất bao lâu nữa để quên người?

0 comments:

Post a Comment